CHUYẾN ĐI KỶ NIỆM VÀ Ý NGHĨA
(Bài viết của DS Nguyễn Duy Dung - Khoa Dược BV Q2)
Tháng 7 vừa qua, tôi
tham gia chuyến công tác xã hội ở Lào bằng phương tiện đường bộ với quãng đường
gần 700 km. Khởi hành từ 5h30 sáng, dọc theo quốc lộ 13 đến huyện Lộc Ninh-Bình
Phước, đoàn làm thủ tục xuất cảnh tại cửa khẩu Hoa Lư và nhập cảnh vào đất nước
Campuchia, tuy trong trạng thái “gà mờ” nhưng ai nấy cũng tranh thủ thể hiện…
“Lên xe” lời anh tài xế, thế là đoàn tiếp
tục hành trình hơn 180 km với mọi thử thách nào là “ổ gà”, “ổ voi” đủ kiểu, (cảm tưởng ruột – gan xáo trộn) để nhập
cảnh vô đất nước Lào nhanh nhất có thể vì 17giờ hết giờ liên thông LL.
(Cột móc giữa Lào-Campuchia)
-
Xuất cảnh – nhập cảnh, đồng hồ lúc này là 16giờ 40phút.
-
Lại câu quen thuộc “lên xe, lên xe ..”
-
“Còn bao lâu nữa đến nơi vậy bác tài” (1 bạn trong đoàn hỏi)
-
Yên tâm khoảng 90 km, hết giằng rồi, chuẩn bị leo đèo -
băng rừng nha”,
Đất nước Lào ưu ái đón chào chúng tôi với
trận mưa như trút nước.
Ôi! Cuối cùng cũng đến nơi (19giờ 30phút)
mọi người trong đoàn khá mệt, cái bụng không còn biết nghe lời nên lúc dùng cơm
– ai nấy đều tập trung “chuyên môn”.
Sáng
hôm sau, 06giờ 40phút, chúng tôi lên đường làm nhiệm vụ, quãng đường 150 km với
3giờ di chuyển và cơn mưa vẫn không ngớt. “Xa-bai-đi” là câu chào đón khách của Người dân Lào và
càng trân trọng với cái chấp tay.mọi người đến rất đông nhưng không chen lấn-xô
đẩy mà ngồi trật tự chờ lần lượt theo số thứ tự.
Chúng tôi
nhanh chóng bắt tay vào công việc, thích nghi với điều kiện và hoàn cảnh, người
nào việc nấy với mọi tư thế khám bệnh cũng như phát thuốc nhưng nụ cười luôn đồng
hành với từng thành viên.
-
Em ơi! Bác mà ngồi đếm thuốc khám chuyên khoa nào ở Bệnh
viện em?
(Câu hỏi của một chị ở Viện y học cổ truyền)
-
Dạ, Bác vừa quản lý khối ngoại vừa là phó giám đốc Bv em.
-
Nhìn Bác hiền và hoà đồng quá em hén.
JJJ
Đến 14giờ, đoàn đã hoàn
thành công tác khám -phát thuốc cho 534 người dân; bác tài xế cũng không quên
nhiệm vụ-anh đưa đoàn đến tham quan dòng thác nước (thượng nguồn) sông Mê-Kong.
Ngày thứ 2, bắt
đầu lúc 06giờ 45phút và cũng chiếc xe đó – con đường đó đưa chúng tôi đến địa phương
khác, tất cả như được lập trình sẵn; cứ thế..cứ thế, tổng số 540 người dân do
anh trưởng đoàn thống kê.
Tối đó, đoàn chúng tôi lại
rong ruổi với người bạn mới làm “hướng dẫn”.
(“Kiệu hoa” đến rước, ứ chịu)
Cảm nhận của tôi về nếp sống người dân
Lào khá đặc biệt, họ không tấc bậc - vội vã - ồn ào - bon chen, họ bắt đầu làm
việc từ 8giờ30 và kết thúc lúc 16giờ; 21giờ hầu như tất cả các quán ăn hay cafe
đóng cửa; đường xá sạch sẽ - không khí trong lành.
Hôm sau, trước khi khởi hành anh trưởng
đoàn chia sẽ - hôm nay là ngày vất vả, cả đoàn cố gắng; chưa biết khó khăn tiếp
theo là gì? nhưng giờ chúng tôi đã vượt sông MeKong an toàn.
“Đến nơi rồi cả nhà ơi! Nam bê thùng nặng, nữ bê thùng nhẹ nha”.
Chúng tôi như anh em một nhà, không ai câu nệ công danh – chức vụ, “a lê” mỗi
người một tay
Chúng tôi nói đùa với
nhau: “Đây là nơi khám bệnh đẹp nhất, mát mẻ - thoải mái nhất nhưng cũng mong
manh nhất”
Cuộc vui nào
cũng đến lúc tàn, chuyến đi nào rồi cũng đến hồi kết thúc, mọi người trở về
công việc chính của mình. Tuy nhiên, câu chuyện mà chúng tôi bàn tán rôm rã nhất
là những kỷ niệm – ký ức với thời gian 05 ngày gần như ngủ cùng nhau – ăn cùng
nhau – gắn bó với nhau suốt chặng đường và hẹn gặp nhau ở hành trình khác.
Kỷ niệm
24-28/7/2017.